Bảo Bối của Thiên Kim - Chương 7 (vẫn là trích đoạn) ===== Nhưng sự kiện hôm nay đã chứng tỏ, sự kỳ diệu không phải lúc nào cũng mỉm cười Giới thiệu nội dung Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc: Tên gốc: Giám đốc sở hữu bảo bối. Editor: minh hy. Số chương: 624 chương 14 chương ngoại truyện. Hắn là công tử đầy quyền thế, là tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị! Vì cứu mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, cô Thể loại: Cổ đại, Điền văn, Hài. Edit: lavender. Số chương: 100. Truyện kể về tình yêu của một thiên kim Hầu phủ bị mất trí nhớ và một tú tài nghèo cổ hủ. Hai người họ bắt đầu cùng nhau sống một cuộc sống gà bay chó sủa. Ác thiên kim SM thư sinh thật thà ép hắn Cô gái Đồ Long - Hồi 15 một trong những 102 chương hồi tác phẩm Cô gái Đồ Long của tác giả truyện kiếm hiệp Kim Dung. Hãy cùng khám phá những tình tiết diễn biến hấp dẫn của truyện Cô gái Đồ Long ở Hồi 15 như thế nào. - Hoàng Gia Bảo: Bé là “tài sản” quý giá nhất của bố mẹ, của gia đình. - Hoàng Thiên Kim: Xuất phát từ câu nói “Thiên Kim Tiểu Thư” tức là “cô con gái ngàn vàng”, bé yêu của bạn là tài sản quý giá nhất của cha mẹ đó. - Hoàng Minh Châu: Bé là viên ngọc trai trong Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc chương 361 | Đọc Chương 361: Hàng ngũ heo full - doc truyen Bao Boi Cua Tong GiAm Doc chương 361 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi n5KMYc8. Chương 02. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Ngồi trong quán café, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Từng vệt từng vệt nước mưa lăn dài trên khung cửa kính, không khí bên trong quán vô cùng ấm áp, quanh quẩn bên tai là những nốt nhạc du dương hòa trong tiếng nói cười của mọi người, tạo cho thực khách một cảm giác thoải mái và ấm cúng. Nhưng dường như loại cảm giác này lại không thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô gái đang ngồi gần cửa sổ sát đất kia. Cô vẫn luôn đưa tầm mắt của mình nhìn ra bên ngoài như vậy, chăm chú ngắm nhìn từng hạt từng hạt mưa rơi tí tách xuống nền gạch trên đường. Hôm nay sau khi tiễn Tiêu Diễn lên sân bay, Phó Thiên Kim liền nhận được điện thoại của bạn trai mình, à mà không, phải nói đúng hơn là “bạn trai cũ”. Cô và anh ta quen nhau vào cuối năm hai của đại học, chính xác thì lúc đầu là do anh ta theo đuổi cô, sau hơn một năm anh ta bền bỉ dây dưa đá động đến cô đủ kiểu, cô nghĩ, sao mình không thử một lần, vậy nên mới chấp nhận anh ta. Đoạn thời gian hai người ở bên nhau cũng coi như là hạnh phúc đi, hai người bọn họ quen nhau hơn hai năm, việc thân mật vượt quá giới hạn chính là hôn nhau. Phó Thiên Kim tự nhận mình là tuýp người truyền thống, chỉ khi nào kết hôn xong thì mới nghĩ đến “chuyện đó”, còn trong giai đoạn quen nhau như thế này cô chỉ có thể chấp nhận việc hôn nhau mà thôi. Nhưng đối phương thì khác, ban đầu anh ta vẫn rất tôn trọng cô, nhưng dạo gần đây lại hay đòi hỏi ở cô, cô không muốn thì anh ta quay sang trách mắng, đôi khi lại than vãn vì sao mình lại có cô bạn gái tính tình lãnh đạm đến mức khô khan như thế này. Mà những việc trên cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu cho việc anh ta muốn chia tay với cô, những việc đó cũng chỉ là cái cớ cho việc anh ta đã thay lòng rồi. Trước khi quen nhau, cô đã nói rõ những việc này và muốn anh ta tôn trọng cô và cô cũng sẽ tôn trọng sở thích hay suy nghĩ của anh ta, lúc đó anh ta chẳng phải rất tán thành đó sao, bây giờ lại đem những việc đó ra để làm lý do chia tay? Nguyên nhân đơn giản chỉ vì anh ta đang quen với một cô gái làm cùng công ty với anh ta, gia cảnh của cô ấy lại vô cùng tốt. Không tốt sao được, cô ta là con gái cưng của giám đốc tập đoàn Hưng Thịnh, đứng trong top hai mươi doanh nhân thành đạt có sức ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế của thành phố A nói riêng và cả nước nói chung cơ mà. Quen với cô ta thì con đường sự nghiệp của anh mới có thể đi lên, mới có thể ngốc đầu nhìn thiên hạ, nhưng còn ở mãi với em thì anh chỉ có thể quanh quẩn làm người làm công cho người khác. Anh yêu em, nhưng chỉ tình yêu thôi thì không thể sống qua ngày với đồng lương còi cọc đó được, anh cần có tiền bạc và địa vị nữa.’ Đây chính là những gì anh ta đã nói khi chia tay với cô, có buồn cười không? Anh ta muốn phát triển sự nghiệp mà cô là chướng ngại vật đầu tiên, vậy thì cô chỉ có thể chiều theo ý anh ta mà buông tay bởi vì cô biết, tuy cha mẹ cô tốt lắm, nhưng nếu con rể tương lai nhân phẩm không tốt thì dù anh ta tài giỏi giàu có như thế nào thì họ cũng rất sẵn lòng nhốt người đó ở bên ngoài, miễn tiếp khách. Chỉ nói đến bản thân cô thôi, cô là một người rất lười, cô lười phải đi tranh đá với mấy người nói một mà phải suy đến ba, đến mười thì mới hiểu rõ họ đang muốn nói gì với mình. Nói chuyện với họ, cô cần có một bộ não thiên tài thì mới hiểu hết những ẩn ý bên trong từng lời nói của họ. Có lẽ từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh bà nội, tiếp xúc với những con người chất phác nơi thôn quê, dài lâu tính cách và lối suy nghĩ của cô cũng dần bình lặng hơn, có người từng nói với cô là cô không có chí cầu tiến, con người không có tham vọng cho nên mới dậm chân một chỗ ở cái thôn nhỏ này. Nhưng chỉ có cô mới biết, tham vọng của cô rất lớn, vô cùng lớn là đằng khác. Cô muốn sống một cuộc đời bình dị, an nhàn qua ngày với bạn đời của mình, cùng anh đi hết đoạn đường không tranh với đời này, chỉ cầu trời đừng bắt hai người phải chia lìa vì những chuyện ngoài ý muốn. Rồi cô sẽ sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn, cùng anh nhìn chúng lớn lên, trưởng thành rồi lập gia đình, tuổi về già cùng anh khi dễ con cháu, sau đó mỉm cười cùng anh nắm tay rời đi. Nghe qua thì rất đỗi tầm thường, nhưng con người ta có mấy ai đạt được điều “tầm thường” đó? Ban đầu cô chấp nhận anh ta không phải vì hai người có chung ước vọng này hay sao? Nhưng giờ đây ước mơ của cô vẫn còn đó, trong khi đối phương thì đã thay đổi. . . . . . . Mà hôm nay anh ta hẹn gặp cô chính là vì muốn đòi lại chiếc nhẫn cặp có khắc tên của hai người ở trên đó, trước khi đi còn không quên dặn cô nếu có gặp nhau ở trên đường thì hãy cứ xem là người xa lạ. Mới hai tuần trước thôi, hai người chính thức chia tay, anh ta còn nói gì khi chia tay vẫn có thể làm bạn với nhau, vậy mà lời nói khi nãy lại mâu thuẫn đến vậy. Nhớ đến đây, cô cười khẽ một tiếng đầy châm chọc. Không rõ Phó Thiên Kim ngồi đó bao lâu rồi, chỉ biết đến khi cô lấy lại tinh thần và muốn đi về thì cũng là lúc quán muốn đóng cửa. Đứng trên đường, quay đầu lại, nhìn các nhân viên của quán đang bận rộn dọn dẹp ở bên trong, Thiên Kim khẽ nhếch miệng cười rồi nhìn thẳng con đường ở phía trước, cất bước đi không một chút do dự. Vốn cô cho rằng chuyện chia tay này cũng chẳng là gì đối với cô, cô vẫn sống tốt, vẫn không mất miếng thịt nào, chẳng qua là trong thói quen sẽ không xuất hiện một người vẫn luôn dây dưa ở bên cạnh mình nữa mà thôi. Nhưng không ngờ chỉ một chuyện này thôi lại tốn hết một ngày thời gian của cô rồi. Anh ta đã là người của quá khứ, chuyện bây giờ cô nên làm là xếp nó vào trong một chiếc hộp và khóa chặt nó lại, còn chìa khóa, tốt nhất là nhanh ném nó đi cho thật xa. Đúng như cô bạn thân của cô vẫn thường hay nói, cóc ba chân thì hiếm, chứ đàn ông hai chân thì đầy trước mặt. Lúc đó cô nghe chỉ thấy buồn cười, nhưng giờ, cô lại thấy đúng lắm. * Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, Thiên Kim vội trả tiền taxi, sau đó nhanh chóng vào nhà. Nhẹ tay đóng cửa lại, cô thay giày ra, mang dép đi trong nhà vào, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía cầu thang, cô không muốn đánh thức mẹ dậy vào lúc này. Nhưng khi đi ngang qua phòng bếp, cô nghe thấy có tiếng động ở bên trong liền tò mò đi lại gần nhìn xem. Bên trong phòng bếp lúc này chỉ có một mình mẹ cô đang bận rộn khom người canh độ lửa để hầm canh cho kịp sáng mai đem đến cho bà nội, bên bếp còn lại cũng đang hầm một nồi khác, ngửi mùi thơm tỏa ra có lẽ là mẹ đang hầm canh gà để tẩm bổ cho cha. Từ lúc bà nội đổ bệnh phải nhập viện cho đến nay, cha luôn là người túc trực bên giường của bà nội một bước cũng không rời, công việc ở công ty đều giao cho thư ký Tôn phụ trách thực hiện, còn mình thì ở đằng xa chỉ đạo. Mà mẹ cũng là người bận rộn không kém gì cha, bà vừa phải lo lắng chuyện ở công ty của chính mình vừa phải chăm sóc cho cha và bà nội ở bệnh viện, chạy đi chạy lại giữa hai đầu không biết mệt là gì. Nhưng bà vẫn không vì thế mà lơ là trong việc chăm sóc cho mọi người trong nhà. Nay còn vì chuyện hôn sự của cô mà bà thiếu chút nữa thì trở mặt với cha, từ khi bắt đầu nhận biết cho đến nay, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai người cự cải với nhau nhiều như vậy, mà nguyên nhân lại là vì mình. Thiên Kim đứng lặng người nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ ở trong bếp, sau đó im lặng đi lên lầu, vào phòng, đóng cửa lại, thay bộ đồ trong nhà vào, nằm trên giường một lúc lâu. Không gian ban đêm yên tĩnh khiến cho con người ta có thể bình ổn mà nghĩ thông rất nhiều điều, nhưng nếu không khéo nó sẽ nuốt mình vào thế giới ích kỷ của nó. Cô ngồi dậy tắt đèn ngủ ở trên bàn, kéo chăn qua phủ đầu rồi nằm vùi vào trong chiếc gối mềm mại đầy dụ hoặc kia. ***** Đồng thời vào lúc này, ở Tiêu gia. “Là người nhà Phó gia tự đến tìm chúng ta để bàn chuyện hôn sự giữa hai đứa nhỏ hả ba?” Tiêu Chí Minh ngồi bên trái của Tiêu Diễn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi cha mình chuyện phát sinh vào buổi sáng hai ngày trước đó. Hôm đó nhận được tin của vợ, ông cũng muốn hỏi cha mình một tiếng nhưng công việc trong tay không dứt ra được, cố lắm mới chờ đến tối trở về nhà, nhưng lại không ngờ ông cụ lại không có ở nhà, hỏi ra mới biết là đi gặp bác Phó. Nếu ông cụ không đích thân gọi về nói là mình sẽ ở lại mấy ngày bên đó để trò chuyện với bác Phó thì ông không khỏi nghi ngờ là ông cụ bị người lừa đi mất rồi. “Ừ, chuyện hôn sự này dù sao cũng là di nguyện trước lúc mất của bà nội con, nay bác Phó lại bệnh thành ra như vậy, rất có thể. . . . . Cho nên ba muốn mối hôn sự này tiến hành nhanh một chút. Ngày mai con bé Tiểu Thiên, cháu nội của bà ấy và mẹ của con bé sẽ đến đây để bàn chuyện hôn sự với nhà chúng ta, buổi trưa con tranh thủ về nhà một lát đi. À, gọi cho A Anh cũng về luôn đi.” Tiêu Diễn nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn con trai mình nói. Nhưng không đợi Tiêu Chí Minh lên tiếng, Trần Tình vẫn ngồi ở bên cạnh chồng, nghe cha chồng nói thế trong lòng vô cùng nôn nóng liền tiếp lời thay chồng. “Gọi A Anh về làm gì hả ba, không phải hai nhà chúng ta định ra mối hôn sự này từ trước với nhau sao, vậy cho nên người được chỉ định sẽ lấy cháu gái của bác Phó chính là cháu trai lớn của Tiêu gia chúng ta rồi, cũng chính là A Tuấn chứ, thế thì khi nào lại đến phần của A Anh được ạ.” Trần Tình cười cười nhìn cha chồng nói. Mặc dù Tiêu La Tuấn và Tiêu La Anh đều là con ruột do chính bà mang nặng đẻ đau sinh ra, nhưng tình thương và sự kỳ vọng mà bà đặt lên đứa con trai thứ hai này lại nhiều hơn. A Anh thông minh tài giỏi lại rất tri kỷ, khiến người làm mẹ là bà vô cùng tự hào, đi đến đâu cũng nghe thấy con trai mình được rất nhiều người thán phục khen ngợi nó, người làm mẹ như bà đương nhiên là thơm lây. Con đường tương lai của A Anh đang rộng mở, người vợ xứng với nó chỉ có thể là con gái của một gia đình môn đăng hộ đối với Tiêu gia, có người vợ như thế mới có thể trợ giúp chồng mình trong sự nghiệp. Nhưng A Tuấn thì khác, đứa con trai đầu lòng này từ khi sinh ra đã là đứa trẻ nhược trí, sự ra đời của nó khiến cho bà phải chịu nhiều tủi nhục bởi những lời lẽ mà mẹ chồng mỗi lần nhắc đến đứa con này, rồi ánh mắt của mọi người nhìn bà như chê cười như thương hại, tất cả đều khiến cho bà không thể chịu đựng nổi. Rất may rằng chuỗi tháng ngày ấy đã chấm dứt sau khi bà sinh đứa con thứ hai này ra, nó là một thằng bé thông minh lại lanh lợi, ai thấy cũng thích cũng thương. Từ khi sinh A Anh ra, bà mới có thể ngốc đầu lên nhìn mọi người, có lẽ cũng vì thế mà bà thiên vị đứa con trai thứ này hơn. Nhưng không phải vì thế mà bà tuyệt không thương A Tuấn, chỉ là thương ít mà thôi. Thử nhìn A Tuấn đi, nó vừa sinh ra đã là đứa trẻ nhược trí, vừa khó tính lại không thích gần người khác, dù là ai có lòng muốn gần gũi với nó cũng bị nó làm lơ, ngày này qua tháng nọ muốn thương yêu nó cũng phải nản lòng thôi. Mà với tính khí như thế của nó thì làm sao quen được con gái nhà người ta, hỏi sao cưới được vợ, chuyện này cũng khiến bà khổ tâm lắm chứ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện có người nguyện ý gả cho nó, bà lại sợ người nọ gả cho nó là vì nhớ nhung đến phần tài sản sau này được chia cho nó, rồi về sau vợ nó rất có thể chán ghét nó ngu ngốc mà vứt bỏ nó rồi mang tiền rời đi, nghĩ đến đây bà liền không muốn nó cưới vợ, nhưng chẳng lẽ để nó sống cô đơn đến già? Chỉ việc muốn nó cưới vợ và không cho nó cưới vợ không thôi cũng là một chuyện rất mâu thuẫn rồi. Nhưng mà lúc này cha chồng lại bắt buộc một trong hai đứa con trai này phải thực hiện ước định năm xưa giữa hai nhà Tiêu Phó, mà nếu phải lựa chọn lấy đứa con gái thiếu giáo dưỡng kia thì thật xin lỗi A Tuấn, giữa hai đứa con này, bà thà để cho A Tuấn đi ra nhận lấy còn hơn là A Anh. Tiêu Diễn liếc mắt nhìn con dâu mình một cái, ông làm sao không biết cô con dâu này đang đánh cái suy tính gì chứ. Đúng là A Tuấn là anh trai, nếu bàn chuyện hôn sự cũng nên là nó trước, không đến lượt A Anh phận làm em này, nhưng trong ước định cũng chỉ nói là con cháu của hai nhà, mà không nói rõ nhất định phải là con trưởng, lại nói cả hai đứa cháu trai này cũng chỉ lớn hơn Tiểu Thiên có mấy tuổi mà thôi. Tuy rằng A Tuấn có chút khác với những đứa bé cùng trang lứa, nhưng nó không phải là đứa bị nhược trí mà chẳng qua là bị chứng tự bế thôi. Nhược trí và tự bế, nó khác nhau lắm đấy, nhưng mà vợ và con dâu ông, thậm chí những thân thích kia chỉ chăm chăm xem thằng bé là đứa nhược trí, rồi xem thường đến ngày nay. Thằng bé chỉ đơn giản là không muốn tiếp xúc với mọi người mà thôi, nó cảm thấy an toàn và thoải mái hơn trong thế giới mà nó tạo ra. Cho nên trong mắt mọi người nó chẳng khác gì những đứa bé bị nhược trí hay si đần cả. Nhưng trong mắt ông, A Tuấn là một đứa bé vô cùng đáng yêu, rất ngoan, chỉ mỗi cái tội là không thích nói nhiều và rất thích “lơ” mọi thứ ở xung quanh nó, cả người lẫn vật. Cái tính khí đó của nó thật khiến cho ông vừa thương lại vừa hận mà. Lại nói, trong mấy ngày tiếp xúc với đứa nhỏ Tiểu Thiên kia, ông cảm thấy tính cách của Tiểu Thiên rất thích hợp với A Tuấn. Chỉ cái tính thích ngẩn người của con bé thôi cũng đã thấy rất hợp rồi, nếu đem tính cách này phối cùng với tính “lơ” của A Tuấn, hai đứa nhỏ này mà ở chung với nhau thì không có gì để chê. ☉,◉ kìa cụ, cụ nói gì thế? Tuy là nghĩ vậy, nhưng chứng tự bế này của A Tuấn đương đối “nặng”, nó cực kỳ không thích tiếp xúc với bên ngoài, kể cả cha mẹ và những người thân của nó, nó cũng không thân thiện gì với bất kỳ ai, ngay cả ông cũng phải bỏ ra suốt mười lăm năm kề cận chơi đùa với thằng bé, nó mới “miễn cưỡng” nói với ông dăm ba câu. Nếu nói đến thứ mà nó hứng thú nhất thì chính là trồng hoa, không hiểu vì sao trong lĩnh vực này thằng bé rất có thiên phú, những loại hoa nó trồng từ giống hoa cao quý đến cỏ dại ven đường, chỉ cần qua tay nó đều có thể trở nên đẹp đẽ lạ thường. Mà người già thì rất thích gần thiên nhiên, cho nên ông cũng rất thích ngồi nhìn thằng bé chơi đùa với hoa cỏ. Ngay trong dinh thự này thôi, ông đã cho xây một căn nhà kính, dành hẳn một mảnh vườn để cho thằng bé mặc sức chơi đùa trong đó cả ngày. Nhưng nếu thằng bé cứ mãi chơi trong thế giới của mình như thế, thì mặc cho ông cảm thấy hai đứa nhỏ này rất xứng đôi với nhau thì cũng lực bất tòng tâm, đứa nhỏ Tiểu Thiên cũng chưa chắc gì sẽ có cùng cảm nhận giống như ông a. Cho nên mối hôn sự này có thể sẽ thuộc về A Tuấn, nhưng ông không muốn cháu nội của A Nhuyễn bị thiệt, cho nên cũng muốn đem đứa cháu thiên tài, diện mạo số một số hai kia cùng về, nếu Tiểu Thiên chọn A Anh thì cũng không sao, tuy rằng ông cũng rất muốn A Tuấn của ông sẽ là người được vợ. Nhưng đây chỉ mới là suy nghĩ ích kỷ của ông, mà lời nói này của con dâu tuy rằng ở một góc độ nào đó rất hợp ý ông, nhưng không có nghĩa ông cũng tán thành cái suy nghĩ không đạo đức này của nó. Tiêu Diễn nhìn thoáng qua Trần Tình, mất hứng nói “Cứ theo ý của ba đi, gọi cho A Anh ngày mai phải về nhà chính, tốt nhất là về sớm trước khi người ta tới.” “Nhưng, . . . .” Trần Tình muốn nói tiếp nhưng lại bị Tiêu Chí Minh trừng mắt một cái, đành đem những lời muốn nói đến cửa miệng phải lội ngược nuốt trở về. Bà hậm hực ngồi lại chỗ của mình, buồn bực không nói gì. Kêu A Anh trở về? Hừ, đứa con gái kia là cái thá gì, chưa bước vào làm dâu nhà này thì đã làm bà chướng mắt đến cực điểm rồi. A Tuấn tuy ngốc một chút, khó gần một chút nhưng phần tài sản sau này thuộc về nó đều sẽ không thiếu một đồng, nói về diện mạo của nó thì có thể nói là chỉ hơn chứ không kém A Anh. Nhưng như thế thì sao, có người con gái nào lại muốn sống cùng một người chồng có tâm trí bất thường để rồi phải khổ cả đời không? Đương nhiên lúc này A Anh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Kêu A Anh về, bằng không đưa thẳng thằng bé đến lễ đường có phải nhanh hơn không? “Dạ, con sẽ gọi cho A Anh, bảo nó ngày mai phải về, ba cứ yên tâm.” Tiêu Chí Minh cười nhẹ, nói với cha già mà tâm tính lại như trẻ con của mình, muốn trấn an ông cụ đừng vì tức giận mà khiến cho huyết áp tăng lên. Gọi A Anh về thì về đi, nếu con bé kia chọn A Anh thì cũng không có gì lạ, bất quá thì ông cố gắng ra sức dọn đường để cho A Tuấn có một cuộc sống tốt nhất sau khi ông không còn nữa là được, chọn ai trong hai đứa nó cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ông cả. “Hừ, coi như con thức thời.” Tiêu Diễn trừng mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó chống gậy đi về phòng mình, để lại Tiêu Chí Minh ngồi đó cười khổ. Sau khi nhìn thấy thân ảnh cha mình khuất sau cánh cửa, Tiêu Chí Minh trợn mắt nhìn Trần Tình một cái, sau đó gỡ mấy ngón tay mà bà đang nhéo ở bên hông mình ra, xem ra cha già đã nhìn thấy động tác nhỏ này của A Tình rồi. “Vào phòng.” Tiêu Chí Minh gầm nhẹ một tiếng với vợ rồi bước đi lên lầu. Trần Tình bĩu môi một cái, sau đó cũng đi nhanh lên lầu. Xem ra bà vẫn là nên xuống tay từ A Tuấn mới được, chỉ cần nó nói muốn vợ thì với tình cảm mà cha chồng dành cho thằng bé nhất định sẽ chiều theo ý nó, nhưng . . . . . Bà sẽ thành công sao, A Tuấn sẽ nghe lời bà, nó hiểu sao? Vẫn là thử một lần đi. Nghĩ như thế, Trần Tình liền đổi hướng đi nhanh về phía phòng của Tiêu La Tuấn. ***** Thiên Kim đi dạo một vòng, cuối cùng mới đi vào ngồi ở trong đình nhỏ giữa hoa viên của Tiêu gia nghỉ ngơi, đưa mắt ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ muôn màu sắc ở trước mặt. Cô phải công nhận một điều, hoa ở đây được chăm sóc rất tỉ mỉ, cho nên chúng mới có thể nở đẹp như thế, từng đóa hoa nở ra không có nửa cánh hoa e nấp chịu nán lại, tất cả chúng đều thi nhau khoe sắc giống như vốn chính nó phải có dáng vẻ như vậy. Không khí nơi đây lại vô cùng thoáng mát và trong lành, giống như căn nhà nhỏ nơi cô và bà nội sống vậy, tuy không có từng luống hoa đủ màu sắc như nơi đây nhưng nơi cô ở lại có từng luống rau xanh mươn mướt, vài bụi hoa dại điểm xuyến quanh góc tường nhỏ, rất thơ mộng và bình dị. Cô rất thích ngồi ngẩn người ngắm nhìn vườn rau nhỏ kia mỗi sáng, quan sát từng hạt sương tụt dài trên phiến lá, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào vạn vật, trông chúng vô cùng đẹp mắt, lại có một ý gì đó rất yên bình. Có lẽ cô thích hợp với nông thôn hơn, nếu không có mối hôn sự này, không biết chừng cô sẽ lấy một anh nông dân chất phác nào đó, hoặc là một anh làm vườn chẳng hạn, như thế căn nhà nhỏ của hai người lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mấy đứa nhỏ của hai người sinh ra sẽ được lớn lên cùng với thiên nhiên, hít thở bầu không khí trong lành, không phải quá tuyệt sao? Thiên Kim nghĩ đến đây lại cười khẽ một tiếng, chắc tại vì cô đang quan sát người làm vườn cách cô không xa kia cho nên mới có cái suy nghĩ này đi. Nhưng khi nhìn đôi bàn tay khéo léo của người nọ chăm bẫm từng khóm hoa, lại không hiểu vì sao khi nhìn bóng lưng của người nọ lặng lẽ làm việc ở đó, cô bỗng cảm thấy thật yên bình. Nhưng mà nãy giờ cô dạo hoa viên cũng lâu rồi nhỉ, không biết mẹ và người lớn nhà họ Tiêu đã bàn chuyện đến đâu rồi? Đúng vậy, khoảng 9h thì mẹ con cô đã đến Tiêu gia, sau khi chào hỏi người lớn hai nhà xong, hàn huyên được vài câu, mẹ liền đuổi khéo cô đi chỗ khác trước khi hai nhà chính thức bàn hôn sự và cho bọn nhỏ gặp nhau, mẹ cô muốn trao đổi thật kỹ về mối hôn sự này. Thật ra cô cũng hiểu chuyện mẹ cô muốn bàn lại với người lớn nhà họ Tiêu là gì, còn không phải là chuyện bắt rể sao? Điều này cũng dễ hiểu thôi, nhà bác Tiêu có hai người con trai nếu một trong hai người đó ở rể Phó gia thì vẫn chấp nhận được đi, dù sao lúc đó bác Tiêu cũng còn một người ở lại tiếp nối hương hỏa cho Tiêu gia, nhưng Phó gia lại khác, cha mẹ chỉ có một mình cô là con, nếu cô đi làm dâu người ta, coi như cha cô sẽ tuyệt tự, không người nối nghiệp mà ông cực khổ gây dựng cả đời. Khụ, thật ra mà nói nếu cô vẫn ở Phó gia mà không gả đi thì cô cũng sẽ không nối nghiệp cho cha hoặc mẹ đâu, mà họ cũng đã từ bỏ chuyện bắt ép cô phải lựa chọn việc nối nghiệp ai trong hai người từ rất lâu rồi, đơn giản là họ hiểu con gái của mình, hiểu cô không có khiếu và cũng không muốn tiếp xúc với thế giới đấu đá ngầm đó, mà họ cũng không muốn con gái bảo bối này phải dấng thân vào hố lửa, nhưng không có nghĩa là họ sẽ từ bỏ chuyện chọn người thừa kế. Gia nghiệp Phó gia không thể rơi vào tay người khác họ, cho nên bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ cháu của mình ra đời và huấn luyện nó thành người nối nghiệp mình, vì thế chuyện kén rể là chuyện đã định từ trước. Cô nghe cha nói chuyện này cũng đã bàn trước với ông cụ Tiêu Diễn và được ông cụ chấp thuận, nhưng hôm nay mẹ vẫn muốn nhắc lại trước mặt mọi người một lần nữa, để tránh những rắc rối sau này có thể phát sinh. Lại nói lúc Tiêu Diễn nghe cha Phó nói những lời này, ông cụ đã cân nhắc và suy nghĩ rất lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý. Đồng thời ông cụ cũng nói cho cha mẹ Thiên Kim biết rõ về tình huống của hai đứa cháu mình, đứa lớn theo lý là vị hôn phu theo ước định của hai nhà, nhưng thằng bé này lại mắc chứng tự bế, khả năng giao tiếp với mọi người rất thấp, nhưng nhìn chung các mặt nó đều phát triển rất tốt, không khác gì người bình thường. Chỉ bất thường đôi chỗ, Tiêu Diễn ở trong lòng thầm bổ sung thêm. Còn đứa cháu nhỏ lại là một người thông minh, rất có thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, có thể nói đứa cháu nhỏ này sẽ là người thừa kế của Tiêu gia. Ông cũng không muốn Tiểu Thiên ăn thiệt, trong hai đứa cháu này mặc cho Tiểu Thiên lựa chọn, ai cũng được. Chỉ có điều nếu như cô chọn đứa cháu thứ hai của ông, thì đứa con đầu lòng của hai người phải mang họ Tiêu và gửi về Tiêu gia, do Tiêu gia nuôi dưỡng. Bên cạnh đó, cha Phó cũng đưa ra điều kiện, nếu Tiểu Thiên chọn đứa cháu thứ hai này của ông cụ làm chồng, thì người con rể này tuy mang tiếng là ở rể Phó gia, nhưng chuyện kinh doanh của Phó gia cậu không được nhúng tay vào, bởi vì người thừa kế sản nghiệp của Phó gia sẽ là con do Tiểu Thiên sinh ra. Hai bên đều nhượng bộ nhau một bước, kết thúc cuộc trao đổi cũng không phát sinh ra chuyện gì để khiến đối phương phải khó chịu về nhau. Đương nhiên việc này Phó Nhuyễn cũng không hề biết đến, bà cụ chỉ biết sắp tới chính mắt mình sẽ nhìn thấy đứa cháu gái bảo bối của mình lấy chồng, không lâu sau đó bà cụ sẽ có cháu chắt, gọi mình một tiếng “cụ cố”, không còn gì vui mừng hơn. Sau khi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thiên Kim ngó nhìn bâng quơ một lượt, rất nhanh liền bị thu hút bởi giống hoa lạ mà người làm vườn kia đang chăm sóc. Cô chưa nhìn thấy qua loại hoa này bao giờ, màu sắc rất đẹp, một màu vàng óng rất bắt mắt, nhìn hình dáng đóa hoa rất giống lá của cây rẻ quạt, nhưng cô biết cây rẻ quạt là thuộc cây thân gỗ chứ không phải cây thân bụi thế kia. Tò mò, Thiên Kim rời khỏi đình nhỏ, bước đến gần chỗ người làm vườn để nhìn rõ loài hoa đó hơn, sau khi ngắm nhìn một hồi cô cũng không biết nó là loại hoa gì? “Chào anh, hoa này đẹp thật, mùi cũng rất thơm nữa. Đây là hoa gì thế, trông rất lạ?” Thiên Kim mỉm cười, thái độ hòa đồng dễ gần, muốn thỉnh giáo người nọ về giống hoa này. Người kia giật mình một cái, đột nhiên bên cạnh mình xuất hiện thêm một người khác, lại còn bắt chuyện với mình hỏi về hoa mà mình trồng nữa chứ. Anh ta hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình một cái, cũng không vì thái độ hòa ái dễ gần mà trả lời cô, sau đó không chút dấu vết dời tầm mắt đi, tiếp tục việc làm ở trong tay. Nhìn thấy thái độ của đối phương như thế, Thiên Kim sửng sốt trong chốc lát, cô khó hiểu lại đưa mắt nhìn kỹ đối phương một cái. Lời của tác giả. Ta, ta muốn khóc quá~ Ôi, vốn định hình tính cách của nam chính không phải như thế đâu, vì sao lại lạnh lùng thế này, quý “công tử phũ” a, rõ ràng trước đó trong lòng ta đã định, anh rất đáng yêu mà. Anh Tuấn dễ thương đâu rồi, trở lại đi~~~~~~~ Hiện tại có nhiều cách để chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của một ai đó thông qua mấy cái app như momo hoặc viettellpay, hoặc ra tận ngân hàng. Nếu bạn ra ngân hàng để chuyển khoản, dù bạn CÓ hoặc KHÔNG CÓ tài khoản ngân hàng vẫn có thể chuyển khoản được nha. BƯỚC Liên lạc với Di trước hoặc trực tiếp thực hiện thanh toán luôn cũng được. Thông tin Di như sau Chủ tài khoản – LƯU THỊ MINH CHÂU, số tài khoản – 6005205127728, chi nhánh ngân hàng Agribank Đất Đỏ. Nếu bạn ra ngân hàng để chuyển khoản, thì xem tiếp bước 2 nha. BƯỚC Mang theo tiền và giấy chứng minh ra ngân hàng gần nhất, nói với nhân viên trực ở quầy “Tôi muốn chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng cho người khác.“ BƯỚC Nhân viên sẽ đưa bạn tờ đơn chuyển khoản, bạn chỉ việc điền thông tin và nộp tiền. Sau đó chụp hóa đơn chuyển khoản rồi gửi cho Di là xong. … Bạn nhớ ở “Nội dung chuyển khoản“, bạn ghi rõ là “Mua chương truyện gì hoặc là mua thẻ VIP rồi kèm địa chỉ email của bạn muốn dùng để đọc truyện” nha, Di nhận được tin nhấn bạn chuyển khoản thành công sẽ mail cho bạn ngay. Còn như bạn có Mobile internet banking thì quá tuyệt vời rồi. Mục Thiên Thành bổ nhào!Ông người đang kêu ai? A Hương? Là Phó Tiểu Hương của người sao? Vậy người không nên kêu với chị dâu nhỏ nha!Uyển Tình nghe thấy âm thanh, nhìn Mục lão gia một cái, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết "Tên ở nhà của cậu là A Hương?"Một đôi mắt Thiên Tuyết trừng lớn "Làm sao có thể? Khó nghe như vậy!" Hơn nữa nghe qua giống như nha hoàn thời cổ đại, ông gần đây có phải xem phim nhiều tập hay không?Ba người đi xuống cầu thang, Mục lão gia nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình đã nhận ra, trong lòng lo sợ bất an chẳng lẽ câu vừa rồi A Hương kia là kêu cô? 囧 a, vì sao sẽ phát sinh loại sự tình này?Mục Thiên Thành vừa cẩn thận nghĩ, tấm ảnh trắng đen này, góc độ nào đó thật đúng là giống chị dâu nhỏ! Khó trách ông sẽ nhận sai. Dù sao qua nhiều năm như vậy đi, A Hương trong trí nhớ của hắn cũng không phải rất rõ ràng chứ? Chỉ cần một bộ phận nào đó giống, sẽ toàn bộ giống .Ba người đi vào phòng khách, Mục lão gia đã phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm Uyển Tình nhìn, hỏi "Đây là. . . . . .""Bạn học con." Thiên Tuyết lão gia gật gật đầu "Gọi là gì?""Uyển Tình, họ Đinh.""Hả. . . . . ." Mục lão gia không khỏi có chút thất vọng, không phải họ Kim mà, còn tưởng rằng là cháu gái A Hương đấy. À, cũng có thể là cháu ngoại."Mẹ con họ gì?"Thiên Tuyết có hơi thẫn thờ, nhìn Mục Thiên Thành. Đây là có chuyện gì? Thật là có người thấy mặt liền hỏi "Mẹ con họ gì" ?Trong lòng Mục Thiên Thành cười cái kia, nghẹn thành nội thương, đã hiểu được ông đang lo lắng cái gì, liền hỏi Uyển Tình "Chị —— ách, Uyển Tình, mẹ em họ gì?"Uyển Tình mạc danh kỳ diệu, vẫn là nói "Họ Từ."Mục lão gia càng thất vọng rồi cũng không họ Kim sao. . . . . . TaT~ Ông trời thật sự là quá ngược!Mục lão gia quay lưng, nhịn không được lau nước Tình sợ hãi nhìn Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành đây là làm sao vậy? Mẹ cô họ Từ còn làm lão ông khóc ~~~~~~~Thiên Tuyết cũng không biết sao lại thế này, Mục Thiên Thành lại cảm thấy thật sự rất ngược nha, hắn đều muốn khóc. Nhìn ông si tình ! ! ! Bên này còn không có làm hiểu được sao lại thế này, nơi cửa chính đó có ba người đi vào Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên, Văn Nghiên nhìn đến Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Mục Thiên Dương còn lại là mặt mang nghi hoặc "Đó là ai?"Thiên Tuyết và Thiên Thành đồng thời nói ở trong lòng ôi! Anh giả bộ thật giống!Thải Nghiên giật giật miệng, lần này không có xúc động đi qua chất vấn. Thiên Tuyết vẫn lấy lí do kia thoái thác, bạn học, hồ đồ đã quên ngày trở lại trường học . . . . . .Thải Nghiên nghe xong, hai mắt kinh bỉ nhìn Uyển Tình, cảm thấy cô là cố ý đến đây thấy người sang bắt quàng làm họ."Đúng rồi, ông!" Thiên Tuyết đáng yêu lôi kéo tay Mục lão gia, "Uyển Tình vẫn là em gái chị dâu đó!""Hả ~" Mục lão gia này hứng thú đến rồi, hậu tri hậu giác nhớ tới, "Họ Đinh, hả. . . . . . Ơ? Mẹ Thải Nghiên không phải họ Tiết?"Không đợi ai đáp lời, hắn lại hậu tri hậu giác hả một tiếng. Nguyên lai là cùng cha khác mẹ! Uyển Tình nhỏ hơn Thải Nghiên, theo trực giác hắn Uyển Tình là con gái riêng, bắt đầu trong lòng có hơi không vui, tiếp theo thấy cô giống A Hương như vậy, lòng từ bi khơi lên, ở trong lòng mắng Đinh Chí Cương long trời lở đất!Mắng xong, thấy Văn Sâm "Văn trợ lý cũng đến đây. . . . . ." Cũng vô tâm suy nghĩ rối rắm hắn vì sao đến, lòng hắn tràn đầy ý nghĩ đều là A ăn cơm, Thiên Tuyết luôn luôn là ngồi kế bên Mục lão gia. Vài lần trước Thải Nghiên đến, Mục lão gia vì bồi dưỡng cảm tình với cháu dâu, liền cho cô ngồi ở bên kia. Hôm nay, ngồi xuống trên bàn, Thải Nghiên thói quen tính đi qua ngồi, ông ngoắc Uyển Tình "Cái kia a. . . . . . A Tình à, con tới ngồi bên cạnh ông."Thải Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn mọi người, nhưng mọi người càng nghi hoặc hơn Tình lo sợ bất an, không dám hỏi Mục Thiên Dương, liền nhìn Thiên Tuyết và Thiên Thành. Thiên Thành nói "Đi thôi, ông chúng ta không thích bé trai, chỉ thích con gái."Uyển Tình thế này mới đi qua ngồi, Thiên Tuyết nói khẽ với Mục lão gia "Cậu ấy không tên lan A Tình, tên cậu ấy là Uyển Tình."Mục lão gia gật gật đầu, yên lặng nhìn Uyển Tình "Tên rất hay, bộ dạng trưởng thành cũng tốt, là đứa nhỏ có phúc."Uyển Tình nghe được "Đứa nhỏ có phúc ", khóe miệng nhịn không được khẽ cong, hốc mắt đều có chút ướt át "Cám ơn ông." Cô cũng không biết mình có phúc hay không, cảm giác phúc khí sở hữu đều cách xa cô đi. Bất quá lão nhân gia chúc phúc cô sẽ nhận lấy, hơn nữa cảm thấy, lời người già nói sẽ trở thành sự thật .Cô chính là lễ phép tiếng kêu "Ông", đối với ông lão là một cách gọi mà thôi, Mục lão gia lại nghe có dị thường cao hứng, gật đầu liên tục, khen ngợi ba tiếng "Tốt"! Mục Thiên Dương chỉ biết, ông rất thích Uyển Tình. Tuy rằng không biết thích này từ đâu mà đến, bất quá ít nhất là ăn cơm, Mục lão gia cũng luôn không để ý Thiên Tuyết, toàn bọ tinh thần chiếu cố Uyển Tình, nói ăn ngon như vậy, ăn ngon như vậy, mọi thứ đều tự mình gắp cho cô."Cháu gái phải ăn nhiều một chút, mập mạp hơn một chút, đừng học những người đó giảm béo, đối với thân thể không tốt." Mục lão gia đối với cô còn nghiêm túc hơn cháu gái ruột! Ngô Nhã hoàn toàn ngây người, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện Nghiên rất là tức giận bất bình, đều thiếu chút nữa không cầm được đũa, sắc mặt cực kém cúi đầu ăn Tuyết nhìn, cũng có chút tư vị không phải. Tuy rằng cô không phải ghen với chị dâu tương lai, nhưng ông người. . . . . . Lại có thể hoàn toàn quên cô cháu gái chính quy này! Rống!Mục Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành làm một khẩu hình A Hương ~Mục Thiên Dương vài phút mới phản ứng lại, mấu chốt ở Phó Tiểu Hương. Sau đó, hắn cũng mới tới tấm ảnh kia, có chút góc độ. . . . . . Có chút giống Uyển Tình. Tấm ảnh lâu đời có chút mơ hồ, rốt cuộc có bao nhiêu giống, thật đúng là không có cách nào khác xác nước xong, Mục lão gia đứng dậy, Thải Nghiên vội vàng nghieenh tiếp "Ông, con vịn người.""Không nên vịn không nên vịn. . . . . ." Mục lão gia khoát tay, "Thân thể ta thật sự tốt lắm."Thải Nghiên sắc mặt ngượng ngùng , cứng ngắc thu hồi tay, hung hăng trừng mắt nhìn Uyển Tình một cái. Uyển Tình chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, không biết đi lão gia quay đầu, ngoắc cô "Uyển Tình con tới nói chuyện phiếm với ta.""Dạ. . . . . ." Uyển Tình không biết làm sao nhìn mọi người một cái, cũng không dám đi Tuyết cười đi tới, đẩy cô lão gia ngồi trên sô pha ở phòng khách, hai người mỗi người ngồi một bên cạnh hắn. Thải Nghiên thấy, cũng cùng đi qua."Con năm nay bao nhiêu?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình."Mười bảy." Uyển Tình ngồi có thẳng tắp, ôn nhu trả lời."Con nít đừng có lo lắng." Mục lão gia nói, "Con nhìn Thiên Tuyết ngồi tùy ý chưa."Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, thấy cô làm nũng kiểu tựa vào người Mục lão gia, nhịn không được cười lên một tiếng. Cô nào dám ngồi như vậy chứ?Mục lão gia cũng không kiên trì, tiếp tục hỏi "Sinh tháng mấy?""Tháng ba." Chương 08. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Tiêu gia. “Ông nói gì?” Trần Tình kinh ngạc không thôi, trợn mắt nhìn chồng mình. “Đêm khuya rồi, bà còn la hét cái gì?” Tiêu Chí Minh gấp tờ báo lại đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, chuẩn bị đi nghỉ. Trần Tình vội vàng túm lấy tay chồng, không cho ông nằm xuống, nhỏ giọng hỏi “Khi nãy ông nói là thật sao, không gạt tôi chứ?” “Bà không tin có thể tra trên mạng mà, tin tức về họ, trên đó có đầy đấy, tự tìm xem đi.” Tiêu Chí Minh cười mỉa nói. Trần Tình nghe vậy liền bực mình, ném tay ông ra, nhanh chóng với người lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường mình, lướt lướt. Càng xem, mắt bà càng trố ra, càng không tin những gì mình đọc được. “Cái này. . . . .” Trần Tình nhìn chồng rồi chỉ tay vào điện thoại, bà muốn nói gì đó với chồng nhưng lại không biết nên nói gì lúc này. “Sao? Bây giờ thì tiếc đứt ruột rồi phải không? Mà có tiếc thì cũng muộn rồi. Đi ngủ thôi, mai tôi còn đi tới công ty sớm.” Nói rồi, ông xoay người đi. Nghe giọng điệu quái gở mỉa mai móc họng này của ông, Trần Tình tức muốn chết. Bà nhìn chằm chằm vào màn hình, càng xem càng khó chịu. Ai mà ngờ, bên nhà ngoại của con nhỏ kia toàn là người lợi hại như vậy. Nói theo vế của họ, thì Tiêu gia giống như nhà giàu mới nổi, còn nhà họ Cao lại là trâm anh thế phiệt truyền qua nhiều đời, rễ đã bám rất sâu rồi, mà còn là đời sau tài giỏi hơn đời trước. Nếu A Anh có nhà ngoại bên vợ thế này thì còn gì bằng, giống như hổ có thêm cánh vậy. Nếu, nếu biết trước nhà họ có thân thích như vậy, thì bà đã cho A Anh. . . . . Ôi trời, nghĩ sao mấy cái đó lại để cho A Tuấn hưởng chứ, đúng là quá phí phạm của trời mà. Ầy, càng nghĩ càng bực mình mà. Bên đó cũng quá gian trá rồi. ***** Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu La Tuấn bị đánh thức bởi cảm giác cả người bị gì đó đè nặng, mà bả vai của mình lại vô cùng tê điếng. Anh cúi đầu xuống nhìn xem, chỉ thấy một đầu tóc đen đang gối đầu trên bả vai mình, một cánh tay của cô thì vắt ngang bụng anh, còn một chân của cô thì vắt qua hai chân anh, khiến anh muốn nhúc nhích cũng không được. Tình huống này khiến anh không biết phải làm sao? Cô gái này tên là gì nha? Hình như là. . . . Kim. . . . Kim. . . . gì ấy, anh thật không nhớ rõ. “Kim. . . . Kim. . . . .” Anh nhỏ giọng gọi. “Ừm.” Phó Thiên Kim đang ngủ say giấc, cảm nhận bên tai có ai đang gọi mình, theo bản năng liền ừ một tiếng, sau đó chép chép miệng, ngủ tiếp. Tiêu La Tuấn bị đáp lại liền sửng sốt, im lặng một trận, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, lại nhỏ giọng gọi “Kim, Kim.” “Ừm.” Phó Thiên Kim ngái ngủ nhưng vẫn đáp lại. Hai mắt Tiêu La Tuấn như sáng lên trong đêm. * Bên tai là tiếng gà con kêu “chiếm chiếp” tìm mồi, Phó Thiên Kim cũng theo đó chậm rãi mở mắt ra. Phó Thiên Kim có cảm giác hình như đêm qua mình không có ngủ vậy, gần sáng hình như bên tai cứ có người gọi mình mãi không thôi, vậy nên sáng ngủ dậy liền có chút uể oải. Cô ngáp một cái, muốn ngồi dậy liền có cảm giác có gì đó không đúng. Sao cái gối hôm nay lại ấm nóng như vậy, còn phồng lên phụp xuống nữa? Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn xem, vừa nhìn liền hốt hoảng. Má ơi, cô, sao cô lại ôm anh ngủ thế này? Mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng mà, . . . . Ây da, xấu hổ chết được. Cũng may anh ấy vẫn còn ngủ, nếu anh ấy dậy trước mình, không biết sẽ ra sao nữa. Phó Thiên Kim vội vàng rời khỏi người anh, thấy anh vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm. Lúc này ở trên giường, người vốn cho là đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn vào nhà tắm của cô, anh chớp mắt mấy cái, kéo chăn, cũng xuống giường theo. Phó Thiên Kim đang hì hục súc miệng, bỗng ngước lên nhìn thấy ảnh của Tiêu La Tuấn phản chiếu ở trong gương liền giật mình quay người lại, đúng là anh đang đứng ở sau lưng cô thật. “Anh, anh dậy rồi hả?” Cô lắp bắp nói. Tiêu La Tuấn gật gật đầu mà không nói gì, tay phải của anh đang đặt lên vai trái của anh, vừa xoa bóp vừa vặn tay, có vẻ nhức mỏi dữ lắm, cổ anh cũng nghiêng qua nghiêng lại để giãn gân cốt. Anh càng như vậy, Phó Thiên Kim càng chột dạ không dám nói gì, cô xích qua một bên để chừa chỗ cho anh đi tới trước bồn súc miệng rữa mặt. Cô cúi đầu súc miệng cho nhanh, vậy nên không hề phát hiện ra ai đó cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô không dời mắt. Cũng may, về việc vệ sinh cá nhân tắm táp này kia thì Tiêu La Tuấn đều có thể tự mình làm lấy, nếu không biết rõ tình huống của anh thì ai nhìn vào cũng khó mà nhận ra anh có gì khác biệt, họa chăng là bị người ta nghĩ rằng anh là người ít nói và khó gần thôi. Lúc dùng cơm cùng gia đình cô, trên bàn ăn, Tiêu La Tuấn vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm, nhưng so với lúc mới tới thì anh đã đỡ hơn nhiều rồi. Phó Thiên Kim ngồi bên cạnh anh, nghe vú Lâm nói anh thích nhất là món thịt kho, mà đặc biệt là thích ăn mỡ nhiều nạc ít, cô liền hiểu ý, chọn cục thịt có nhiều mỡ nhất, gắp chúng vào trong chén của anh, “Đây, của anh này.” Tiêu La Tuấn không phản ứng gì nhiều, cúi đầu, bưng chén lên ăn. Nhưng vú Lâm chăm sóc anh từ nhỏ, làm sao có thể qua mắt được bà chứ, rõ ràng là có ai đó hiện tại đang rất vui vẻ nha. Vậy nên mỗi lần vú Lâm nhìn về phía Phó Thiên Kim, bà đều dành cho cô ánh mắt yêu chiều nhất, giống như ánh mắt hiền từ của người bà mỗi khi nhìn thấy đứa cháu ngoan của mình vậy. Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liền bị Phó Nhuyễn đuổi đi về thành phố A, bà cụ biết vì tình trạng của mình mà thời gian qua con trai với con dâu đã rất vất vả ứng phó giữa việc nhà và việc ở công ty rồi. Hiện tại bà cảm thấy trong người đã khỏe lên rất nhiều, cũng không muốn con cái bận tâm nhiều, bà có Tiểu Thiên và A Tuấn bầu bạn là được, hơn nữa còn có vú Lâm ở chơi thời gian, cũng không cần hai đứa nó quan tâm bà già này nữa. Vậy nên, bận việc thì cứ bận đi. Ở đây ngày ngày nhìn bà già này làm gì chứ. Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liếc mắt nhìn nhau, cả hai nhìn nhau cười một cái, quả nhiên bị họ đoán đúng, thế nào sau đám cưới cũng bị bà cụ đuổi đi cho mà coi. “Tụi con về cũng được, nhưng mà mẹ cũng phải theo tụi con về đó.” Phó Tử Hạo nắm lấy tay bà, nhỏ nhẹ dụ dỗ. “Về đó làm gì, ồn ào lại ngột ngạt muốn chết, mẹ muốn ở quê hơn, hai đứa cứ về đó lo công chuyện của mình đi, ở đây có Tiểu Thiên lo cho bà già này được rồi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay không chịu. “Mẹ à, một mình Tiểu Thiên làm sao có thể cùng lúc chăm sóc hết cả hai người được, mẹ thế này, còn A Tuấn lại thế kia, cả hai người đều là những người làm cho người khác phải lo lắng cả đấy.” Phó Tử Hạo đương nhiên không nhượng bộ rồi, liền nói thẳng. “Con chê bà già này à?” Phó Nhuyễn liền trợn mắt, làm bộ tức giận. Cao Mỹ Nhã liền cười xoa dịu bà cụ “Mẹ ơi, tụi con nào dám chứ. Mẹ cũng biết mà, bệnh viện Bác Ái ở thành phố A có trang thiết bị tốt nhất cả nước, đội ngũ bác sĩ chuyên tim mạch đều là giỏi nhất, nếu mẹ không khỏe còn có thể kịp thời trị chữa. Không phải mẹ muốn có chắt để ẵm bồng sao, mẹ phải khỏe thật khỏe để còn ẵm chắt nữa chứ.” “Thì đó.” Phó Tử Hạo liền phụ họa theo lời vợ vừa nói “Đó là chưa kể tới chuyện Tiểu Thiên mới tân hôn, mẹ muốn có chắt thì phải tạo điều kiện cho chúng nó gần nhau nhiều chứ, nếu mẹ ở lại, Tiểu Thiên vừa bận tâm về mẹ, vừa lo cho chồng, thì hỏi thời gian đâu mà chúng nó “tạo em bé” nha.” Cao Mỹ Nhã âm thầm nhéo vào hông chồng một cái, Phó Tử Hạo đau muốn chết mà không dám thể hiện ra mặt, cố gắng nở nụ cười nhìn vợ và mẹ. Phó Nhuyễn thật sự không chịu nổi hai vợ chồng này một khi liên minh đối phó mình, công phu quá mức thâm hậu, chỉ một lát sau bà cụ liền đầu hàng đáp ứng hai người sẽ đến thành phố A. Nhưng mà. . . . . “Mẹ chịu thua hai đứa bây luôn. Ừ, mẹ sẽ tới thành phố A ở với hai đứa, nhưng không phải bây giờ, mẹ muốn ở lại xem xem hai vợ chồng Tiểu Thiên mấy ngày đã, nhìn tụi nó chung sống hòa hợp, mẹ mới yên tâm được.” Thật ra Phó Nhuyễn cũng rất bận tâm, bà cụ đã rất lo lắng khi cháu gái vì bà mà ép mình lấy người chỉ mới gặp qua mấy lần, bà cụ càng sợ đời sống hôn nhân của cháu gái không như ý, giữa vợ chồng hục hặc với nhau cho nên bà muốn ở lại nhìn xem, hi vọng mình không “nhọ” đến mức hại đời cháu gái. Mặc dù Tiểu Thiên cũng từng nói rất rõ với bà rằng con bé không sao, bởi vì con bé cũng thích người ta, cho nên bảo bà yên tâm, nhưng trong lòng bà vẫn cứ áy náy với con bé, biết làm sao bây giờ? Vợ chồng Phó Tử Hạo nhìn nhau một cái, cuối cùng hai bên đều thỏa hiệp nhau, hai vợ chồng sẽ về thành phố A trước, chuẩn bị mọi chuyện trên đó xong xuôi rồi về đón bà cụ lên sau. Trước khi hai người rời đi, cũng không quên dặn dò con gái phải chú ý bà nội này kia, Cao Mỹ Nhã còn nắm tay, kéo con gái tới chỗ vắng, căn dặn đủ chuyện giữa vợ chồng với nhau phải thế này thế kia. Phó Thiên Kim càng nghe càng đỏ mặt, nhưng mặt ngoài lại phải giả vờ bình thản lắng tai nghe, còn lâu lâu phụ họa gật đầu mấy cái với lời dặn của mẹ nữa. Sau một hồi dây dưa dặn dò đủ thứ cũng muốn qua buổi trưa, lúc này hai vợ chồng Phó Tử Hạo mới thật sự an lòng lái xe về thành phố A. * “Lâm à, bà ở đó làm gì, cứ để mặc bọn nhỏ chơi với nhau đi, ở đây là nhà tôi nha, không phải nhà lão già kia đâu, cần bưng cơm rót nước cái gì chứ, đến đây ngồi ăn bánh uống nước cho khỏe đi, già rồi chứ còn khỏe khoắn gì đâu mà theo đuôi tụi nó mãi.” Phó Nhuyễn nhịn không được liền lên tiếng gọi vú Lâm đang sốt sắng muốn bưng bánh rót nước mang ra bên ngoài cho hai vợ chồng son đang nghịch đất ở ngoài vườn. “Nhưng mà. . . . ” Vú Lâm có chút do dự, bởi vì hôm nay ngoài trời đặc biệt nắng gắt, bà sợ nắng quá tụi nhỏ chịu không nổi. “Nhưng nhị cái gì, tụi nó khát hay đói sẽ tự biết mà mò vào nhà tìm thôi. Đừng lăn tăn nữa, đến đây đi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay, không cho đối phương từ chối. Vú Lâm liền để đồ xuống, đi tới chỗ Phó Nhuyễn, ngồi xuống. Kể ra thì chỗ này gần cửa sổ, mà từ đây lại có thể quan sát ở bên ngoài, đặc biệt là tình hình của hai người trẻ kia, nếu ngoài đó có gì không ổn, thì trong này cũng có thể phát hiện ngay. Nghĩ vậy, vú Lâm liền an tâm phần nào. “À, mà nghe nói con dâu bà sắp sinh rồi hả? Là khi nào vậy, tại dạo này cứ thấy ông nhà bà gọi điện suốt còn gì, không biết là nhớ chắt hay là nhớ ai nữa?” Phó Nhuyễn vừa nói vừa đưa ánh mắt đầy mờ ám nhìn đối phương. Vú Lâm có chút ngượng ngùng, bĩu môi nói, nhưng trong giọng điệu của bà vẫn có thể nghe ra ngọt ngào trong đó, “Dự sinh thì còn hai tháng nữa. Chậc, còn lâu thế mà ông ấy cứ gấp lên như vậy, ham cháu dữ lắm, mà có phải đứa đầu tiên đâu, đã là đứa thứ tư rồi đấy.” Hai vợ chồng vú Lâm đồng tuổi, đều là người làm của Tiêu gia từ đời này qua đời khác, tính ra cuối tháng này là hai người đến tuổi về hưu rồi, chồng bà dạo này cứ gọi điện suốt, hỏi bà khi nào về Tiêu gia mãi. Nói là về hưu chứ cả nhà bà đều sống trong khuôn viên của Tiêu gia, ngoài thời gian chăm sóc cho Tiêu La Tuấn ra thì bà vẫn được cuối tuần cùng chồng về nhà chơi với con cháu. Con trai của hai người cũng đang làm cho nhà họ Tiêu mà. “Ô, con dâu bà tốt sinh thật đó, mấy trai mấy gái rồi?” Phó Nhuyễn hâm mộ hỏi, không hiểu sao đứa nhỏ Tử Hạo nhà bà lại di truyền gien bên ngoại mạnh quá, chỉ sinh một đứa là Thiên Kim rồi thôi. Thật ra nhà họ Phó bà mấy đời đều là đơn truyền, nhưng mà trong người Tử Hạo đâu phải chỉ có mỗi dòng máu nhà họ Phó, nó còn có máu của gã họ Kiều kia nữa mà. Ngày trước bà chịu lấy tên kia, một phần cũng vì nhà họ Kiều con cái rất vượng đấy, gã ta cái gì cũng không tốt duy chỉ có cái này là được lòng bà nhất, nhưng vì sao Tử Hạo lại không hưởng cái này từ gã chứ? “Ba đứa cháu đầu đều là trai, nghe bác sĩ nói đứa thứ tư này là gái, cho nên ông ấy mới mừng như thế đó. Người ta ai ai mà không ham cháu trai, ông ấy khen ngược, nhìn cháu trai liền cau có, cứ muốn có cháu gái, thật không hiểu ra làm sao?” Vú Lâm lắc đầu cười nói. “Cháu gái tri kỷ hơn mà.” Phó Nhuyễn cười híp mắt đáp. Hai người lớn ngồi hóng mát ăn bánh uống nước cùng bình thản nói về những chuyện của nhau, còn hai người trẻ ngoài này cũng tiến triển khá tốt. Phải nói là thần tốc mới đúng. “Anh. . . . mới vừa nói gì?” Phó Thiên Kim có chút không tin vào tai mình, khó nhọc hỏi lại lần nữa. “La La.” Tiêu La Tuấn hơi cau mày, nhìn cô với ánh mắt kiên định. La La’ là sao chứ? Trong đầu Phó Thiên Kim không ngừng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi. Rõ ràng từ khi ra vườn tới giờ, dù cô đã cố nói chuyện với anh nhưng đều không xong, đột nhiên anh lại quay sang nhìn cô chằm chằm rồi nói ra hai từ đó. Cô thật chẳng hiểu ra làm sao cả? “La La.” Nói rồi Tiêu La Tuấn chỉ vào người mình, lặp lại lần nữa “Gọi là La La.” Phó Thiên Kim có chút trố ra, sau một hồi mới tiêu thụ được ý tứ của anh. Hóa ra là muốn cô gọi anh như vậy. Ây cha, có chút ngượng, làm sao bây giờ? Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, Phó Thiên Kim không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Cô nhỏ giọng gọi “La La.” Tiêu La Tuấn liền lập tức vui vẻ, khóe môi của anh hơi cong lên, anh vui vẻ quay lại tiếp tục công việc trên tay của mình, bỏ mặc cho cô vợ nhỏ ở bên cạnh, cả gò má hơi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô giả vờ nhổ cỏ phụ anh, không khí giữa hai người bỗng rơi vào yên lặng. Một lát sau, bỗng cô nghe được một giọng nói rất trầm, vang lên ở bên cạnh. Ây cha, lúc này cả gương mặt của cô đều đỏ lựng hết rồi. Cô cúi đầu, làm đà điểu tiếp tục nhổ cỏ của mình. Lại một tiếng “Kim Kim” vang lên, cô mím mím môi, do dự cho đến khi một tiếng “Kim Kim” vang lên lần thứ ba, cô mới bẽn lẽn đáp. “Ơi.” Cô lén đưa mắt nhìn sang anh, thấy anh vẫn là bộ dáng nghiêm túc làm việc, hình như chỉ có mình cô là sốt sắng trong việc này thôi vậy, thế là cô mím môi, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh, mở miệng gọi “La La.” Ai đó quay mặt đi chỗ khác, lúc cô tưởng mình lại bị lơ đẹp thì một tiếng “Ơi.” rất trầm vang lên. Phó Thiên Kim liền mím môi thẹn thùng không thôi. Lời của tác giả. Một ngày nọ. Thiên Kim than thở nhìn mỗ tác giả nào đó “Cốt truyện là về cuộc đính ước do người lớn hai nhà ước định. Nhưng có từ thời bà cố, mà sao phải tới đời chắt mới thành vậy. Không phải đính ước như thế là quá xa sao? ー`´ー” Tác giả cười ngượng “Ha ha ha ~ ̄▿ ̄~ cái này . . . . . . cái này đáng lẽ cũng không định để xa vậy đâu, vốn là do cha Phó đến lãnh, cũng nên là ông ấy lên sàn, nhưng mà ta hổng dám viết đam mỹ . . . .” Cha Phó ở đâu xen vào “Hở?  ̄⊿ ̄” Ta mới nghe gì mà “đam mỹ”?” Tác giả xua tay xua tay, lắp bắp nói “Đâu có, đâu có đâu. Ta là nói . . . ಥ﹏ಥ” La Tuấn vui vẻ chạy vào, trên tay là giỏ nho đầy “Kim Kim, nhìn nè nhìn nè ≧▽≦!” Cha Phó “Oa ~ nhìn ngon thật đó! La La thật giỏi!” Rồi giơ ngón cái lên. La Tuấn cau mày “Cha, là “A Tuấn”, không cho gọi “La La” °٢° ” Cha Phó “Keo kiệt  ̄ε ̄;” Tác giả Phù *gạt mồ hôi* ( ̄∞ ̄)

bảo bối của thiên kim