Concluida. Primera publicación Jan 25, 2016. Tác phẩm : Cảnh sát nhân dân có người yêu rồi Tác giả : Nhất Sinh Bán Nhàn Thể loại: Hiện đại, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn (96 chương) Tình trạng edit: Hoàn. Editor: BlackObs a.k.a Tiềm Thuốc Bắc . Hy vọng các bạn tôn trọng tên truyện
Thấy hàng xóm vắng mặt mấy ngày liền, người dân báo cảnh sát rồi chứng kiến cảnh kinh dị 08/09/22 18:00 GMT+7 1 liên quan Gốc Một tình huống như trong các bộ phim kinh dị của Hollywood đã xảy ra với một người đàn ông đáng thương tại Thái Lan.
"Không có việc gì, em ấy. thực đáng yêu". Chaeyoung chỉ có thể nói như vậy. Đến khi Chaeyoung biết được Lisa là cảnh sát nhân dân, cô thực là bị chấn động kinh hoàng Thì ra nàng không chỉ đã tốt nghiệp rồi mà còn là cảnh sát a
Read Chương 97 - Ngoại Truyện (Hết) from the story [BHTT][EDIT-Hoàn] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi - Nhất Sinh Bán Nhàn by daodinhluyen (£ạℭ ζɦầղ) with 10
Trên thực tế, khái niệm công an và cảnh sát có sự khác biệt rất lớn! "Công an nhân dân là lực lượng vũ trang nhân dân, làm nòng cốt trong thực hiện nhiệm vụ bảo vệ an ninh quốc gia, bảo đảm trật tự, an toàn xã hội, đấu tranh phòng, chống tội phạm. Công an nhân dân
Review Đánh giá Đại học Cảnh sát nhân dân có tốt không? Đại học Cảnh sát nhân dân là một trong những trường đại học trọng điểm của quốc gia trong việc đào tạo Cảnh sát cho khu vực phía Nam. Hầu hết, các bạn sinh viên sau khi tốt nghiệp tại trường sẽ được phân
2AKpgw1. "Diệp tổng, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Mạn mời cô xế chiều đến nhà bọn họ thương lượng hợp tác công việc." "Đến nhà bọn họ? Alma, cô không nói nhầm chứ?" Diệp Tử nhíu mày, nhìn Alma một trận làm Alma có chút hoảng. Làm việc bên người này lâu như vậy gần như là thư kí tri kỉ của tổng tài vậy mà có khi Alma vẫn bị tổng tài làm cho hoảng sợ. Diệp Tử là tổng tài của tập đoàn Viễn Duy, năm nay vừa mới 28 tuổi, lai hai dòng máu Trung - Anh kế thừa gen di truyền rất tốt từ ba mẹ, cô cao 1m7, dáng người thon thả, tóc dài đen óng, lông mi cong, sóng mũi cao cùng đôi mắt đẹp. Tuy nhiên, nếu nghiêm khắc nhận xét khuyết điểm của cô thì cô chính là mặt than, nói năng thận trọng. Nhất là lúc công tác, khí chất rất mạnh mẽ, mỗi lần Alma đứng bên cạnh tổng tài đều có loại cảm giác mình dắt lừa thuê, áp lực nặng như núi... "Không có sai, trợ lý của tổng tài Lạc Mạn nói như thế, tôi cũng hiểu như vậy không tốt lắm, nhưng vị trợ lý kia bảo tôi trực tiếp nói cho cô biết là được." Alma nhíu mày, tập đoàn Lạc Mạn cũng rất kỳ quái, đây là tập đoàn nước ngoài có công ty mẹ đặt ở nước Anh, lại tuyển chọn trợ lý tổng giám đốc là người Trung Quốc. "Ừ, tôi biết rồi." Diệp Tử không thay đổi sắc mặt, gật gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ giải quyết. Viễn Duy là một tập đoàn gia tộc nổi tiếng trong giới. Tổng công ty ở Anh, có nhiều công ty con, chi nhánh lớn nhỏ ở các nước. Trên danh nghĩa, Viễn Duy sản xuất các loại sản phẩm xa xỉ, từ trang sức nước hoa , cho tới ô tô, vàng bạc đá quý. Bởi vì mang tính chất là tập đoàn của dòng họ, cho nên dù Diệp Tử và ba cô bất hoà, nhưng ở các buổi yến tiệc xã giao lớn nhỏ vẫn đều có mặt cùng nhau, cũng có không ít tập đoàn công ty đến thiết lập quan hệ hoặc tỏ rõ ý muốn kết đôi hai tập đoàn với nhau. Tập đoàn Lạc Mạn mới thành lập vài năm gần đây, tuy không lớn mạnh bằng Viễn Duy, nhưng tiền đồ không thể đo lường, tổng công ty Lạc Mạn cũng ở nước Anh, trước đó Viễn Duy tính toán hợp tác với Lạc Mạn vì thế mới có tình huống này xuất hiện. Diệp Tử nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, không có nhớ ra tổng giám đốc bên Lạc Mạn có quan hệ đặc biệt gì với cô mà dám yêu cầu cô đi đến nhà hắn. Đang nghĩ ngợi thì ba cô gọi tới. "Alo, ba, có chuyện gì sao?" Giọng Diệp Tử không một chút lo lắng. "A, không có gì, chỉ là hỏi coi ngươi có nhận được điện thoại của Tiêu Nhuận không" ba của Diệp Tử là người Trung Quốc, lúc nói chuyện giọng nói luôn mang vẻ uy nghiêm truyền thống của đàn ông Trung Quốc. Diệp Tử nhíu nhíu mày, Tiêu Nhuận là ai. "Tiêu Nhuận?" "Ừ, là tổng tài đương nhiệm của Lạc Mạn. Ba ba hắn trước kia là chiến hữu của ta." Ba Diệp Tử giải thích. Diệp Tử cười lạnh một tiếng, thì ra là như vậy, lại là từ nhàm chán biến thành thân cận, không thể không nói, Diệp Tử chán ghét việc kết đôi như vậy.
"Có thể nói hôm nay là thời gian quan trọng trong nhiệm vụ của chúng ta, dựa theo báo án, giao dịch phải là tiến hành hôm nay . Đại Vương, Tiểu Mặc, các ngươi thủ phía nam. Tiểu Lâm lão Mã, các ngươi phía Bắc..." "Trang phục bình thường, đừng làm lộ rõ, ánh mắt đừng nhìn lung tung, nhất là Tiểu Lâm, chú ý một chút...Đại Vương nhớ để ý Tiểu Mặc, đây là lần đầu nàng chiến đấu, không có kinh nghiệm, rất nguy hiểm." Hoàng Hạo vẫn rất lo lắng sợ Tần Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì. "Nếu không... Hay là ngươi ở lại văn phòng cùng Hiểu Hiểu chờ động tĩnh đi." Hoàng Hạo thật cẩn thận hỏi han. "Đội trưởng." Tần Tiểu Mặc nghiêm túc kêu Hoàng Hạo một tiếng, hắn đã biết Tần Tiểu Mặc kiên trì, liền cũng không khuyên nữa . "Được rồi, hành động đi. Nhìn thấy kẻ tình nghi liền ấn nút trong tay các ngươi, chúng ta lập tức qua cứu viện." Hoàng Hạo ra lệnh một tiếng, cả đội liền chia thành từng tổ nhỏ xuất phát. Tần Tiểu Mặc và Đại Vương giả dạng làm một đôi tình nhân, cách phía nam 20m đứng đối mặt trò chuyện, biểu tình thoải mái như bình thường, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét nhanh bên cạnh, tai nghe vô tuyến đeo ở tai Tần Tiểu Mặc, bởi vì tóc nàng dài có thể thoải mái che lại tai nghe. "Cửa Bắc, cửa Tây, cửa Đông, bao quát bên trong kẻ tình nghi chưa xuất hiện, tổ 1 tổ 2 tiếp tục quan sát." Thanh âm Hoàng Hạo từ trong tai nghe truyền tới. "Nghe rõ." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng đáp. "Đại Vương, nhìn thấy cái gì không?" Tần Tiểu Mặc ngọt ngào cười hỏi. Nội dung cùng vẻ mặt hoàn toàn không đồng nhất , Đại Vương cảm thấy dị thường bội phục kỹ năng đặc biệt này của Tần Tiểu Mặc. Quả nhiên là một tay rất thích hợp cho việc nằm vùng. "Không có tình huống dị thường." Cứ như vậy đứng hơn hai tiếng, Tần Tiểu Mặc và Đại Vương lại đi dạo một vòng rồi quay về đây, một buổi sáng cứ trôi qua như thế. Giữa trưa Hoàng Hạo kêu Tần Tiểu Mặc, Đại vương quay về nghỉ ngơi, thay đổi một tổ khác đi cửa nam. "Đến đây, ăn cơm. Tiểu Mặc, phần này của ngươi ... Đại Vương... vất vả rồi." Hoàng Hạo vỗ vỗ vai Đại Vương. "Không có việc gì, đây không phải là vì nhân dân phục vụ sao." Đại Vương sang sảng cười. "Đúng vậy, cảnh sát nhân dân yêu nhân dân, cảnh sát nhân dân được nhân dân yêu ~~" Tần Tiểu Mặc uống ngay một hơi nước, nói ra. "buổi chiều hai người các ngươi đổi đi cửa Bắc, chú ý bên phải cửa Bắc có điểm mù, cameras chiếu không tới, ta đoán chừng chỗ đó dễ dàng xảy ra chuyện." "Ừ, đội trưởng ngươi yên tâm đi, ngươi quên sao? Ta có luyện qua đánh nhau ở cự ly gần." Tần Tiểu Mặc giơ tay ra hiệu OK. "Ta cũng là tay tiểu cầm nã thủ nổi tiếng thị cục nha !" Đại Vương không cam lòng tụt ở phía sau.
Reads 680,053Votes 20,150Parts 98Complete, First published Jan 25, 2016Table of contentsMon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Mon, Jan 25, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Chương 54 - Phiên ngoại đặc biệt đêm thất tịch thú cưngTue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Tue, Jan 26, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Wed, Jan 27, 2016Chương 97 - Ngoại Truyện HếtWed, Jan 27, 2016Tác phẩm Cảnh sát nhân dân có người yêu rồi Tác giả Nhất Sinh Bán Nhàn Thể loại Hiện đại, HE Tình trạng bản gốc Hoàn 96 chương Tình trạng edit Hoàn. Editor BlackObs Tiềm Thuốc Bắc . Hy vọng các bạn tôn trọng tên truyện cũng như nhân vật của câu chuyện, việc đổi tên nhân vật sẽ làm truyện mất đi vẻ đẹp của riêng nó Couple Diệp Tử & Tần Tiểu Mặc ngự tỷ thụ & cảnh sát Chòm sao Ma Kết & Bạch Dương - Lưu ý tôi ko edit truyện này nhá671tiểu-thuyết-chung
"Chào anh, tôi là Diệp Tử." Diệp Tử bắt tay Tiêu Nhuận. "Ha ha ha... Tử Tử a, đây là cháu trai của ta. Như thế nào, bộ dạng cũng không tệ lắm phải không, vừa nhìn đã thấy di truyền giống ta. Ngoại hình hắn giống y như ta hồi trẻ." Tiêu gia gia cười nói. Diệp Tử vừa nghe liền hiểu được, đây không phải là đang thăm dò mình thì còn gì nữa. "Dạ, tổng giám đốc Tiêu đúng là dáng vẻ khí khái, tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn." Diệp Tử cười khách sáo nói. "Các người không phải muốn bàn chuyện hợp tác sao, lão già như ta sẽ không xen vào, ta đi ra ngoài dạo một vòng, các người cứ trò chuyện đi a". Tiêu gia gia chống quải trượng muốn đứng lên, Diệp Tử vội vàng đưa tay đỡ giúp. Tiêu gia gia vừa lòng gật gật đầu nhìn Diệp Tử. "Tiêu gia gia đi cẩn thận." Diệp Tử vừa mới nói, chợt nghe tiếng động ầm ầm từ trên lầu truyền xuống. "Ai ui!" "Đau chết mất!" Diệp Tử nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một cô bé gương mặt xinh như thiên thần từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp ra. Diệp Tử nhíu mày, cô nhìn thôi mà đã cảm thấy chắc là cả người đau lắm. "Nha đầu! Tại sao con lại ngã!" Tiêu gia gia sốt ruột cầm quải trượng chống lên sàn nhà. "Em đây là làm sao vậy? !" Tiêu Nhuận nhíu nhíu mày, vội vàng đứng lên đỡ cô bé kia dậy. "Chậm, chậm một chút! Đau!" Cô bé đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Tiêu Nhuận. "Có bị sao không a..." Tiêu Nhuận đỡ cô bé ngồi lên sopha, Diệp Tử thì giúp đỡ Tiêu gia gia đi qua. "Không được rồi không được rồi, có chỗ đau." Cô bé nói xong lại hít một hơi, giống như sắp rơi nước mắt. Diệp Tử trong lòng thở dài. Đây rốt cuộc là ai và là chuyện gì a... "Đau ở đâu? Gia gia nhìn xem." Tiêu gia gia hỏi. "Chân, chân..." Cô bé mang theo vẻ mặt đáng thương, kéo ống quần lên. Thì ra chân đã sưng bầm lên một khối. Diệp Tử nghiêm túc nhìn lại lần nữa, đâu phải có một chỗ, ít nhất có tới ba bốn vết bầm, bất quá những chỗ khác trên người có lẽ không có bị gì. "Em đó, rốt cuộc có phải là con gái hay không, đi đứng bất cẩn, mới có vài ngày em đã té ngã nhiều như vậy rồi." Mặc dù là lời giáo huấn, nhưng Diệp Tử nghe lại cảm thấy Tiêu Nhuận đang rất đau cho cô bé, trong lời nói của hắn có mang theo cưng chiều. "Ah đúng rồi... Tử Tử a, đây là cháu nội của ta. Lớn lên ở Trung Quốc, mới qua đây không lâu". Tiêu gia gia đau lòng nhìn cháu gái nãy giờ, mới nhớ tới quay qua giới thiệu với Diệp Tử. "Tiểu Mặc, đây là con gái của bác Diệp." Mới vừa giới thiệu xong, Diệp Tử liền phát hiện cô bé kia ngay cả mắt cũng không chớp mà nhìn mình chằm chằm, còn thiếu điều muốn rơi nước miếng nữa thôi. "Chị Diệp..." Cô bé đứng lên bắt tay Diệp Tử, cười tủm tỉm mà kêu một tiếng. "Ừ" Diệp Tử nhịn xuống khóe miệng run rẩy, lên tiếng. "Em là Tần Tiểu Mặc, chị cứ gọi em là Mặc Mặc đi!" "Tần?" "Ừ. Nha đầu kia cùng họ với mẹ, luôn luôn ở trong nước." Tiêu Nhuận giải thích. "Chị, chị thì sao?" Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt hỏi. "A... Tôi tên Diệp Tử, em gọi chị Diệp Tử là được." "Được." "Chị Diệp, chị làm công việc gì?" Mới vừa trả lời còn chưa đến một giây, cô liền bị Tần Tiểu Mặc tấn công tiếp. Vẻ háo sắc của Tần Tiểu Mặc thật sự là làm Tiêu Nhuận cảm thấy mất mặt, vội vàng cắt ngang lời nàng... "Không phải em có việc muốn đi vội sao, mau đi đi, anh cùng Diệp tổng muốn nói một ít chuyện công việc." "Tổng tài! ? Chị Diệp, chị là tổng tài a... Oa, thật là lợi hại..." Tần Tiểu Mặc vẻ mặt hâm mộ kêu lên. Tiêu Nhuận xanh mặt. Đứa nhỏ này thật là em gái của hắn sao ... Hắn cũng là tổng tài, sao không thấy nàng tỏ ra sùng bái như vậy chứ. "Bây giờ em không có việc gì, em muốn ngốc ở nhà thôi." Mặc dù Tần Tiểu Mặc đang nói chuyện với Tiêu Nhuận nhưng ánh mắt lại không dời khỏi người Diệp Tử. "Em..." "Chị Diệp chị ở lại nhà chúng ta ăn cơm đi! Vú Trương nấu ăn rất ngon, vú sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon a...Cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Thái Lan đều ngon hết! Chỉ có chị không thể tưởng tượng được thôi, chứ không có gì là vú làm không được.." Người này sao giống như đang chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá a...Diệp Tử mặt không đổi sắc cảm thán nghĩ. Ngược lại Tiêu gia gia thấy Tần Tiểu Mặc nhiệt tình thì rất vừa lòng, không hổ là cháu gái của hắn. Ánh mắt đều giống y như mình...Nếu Diệp Tử thật sự kết thành với cháu trai của mình, quan hệ gia đình khẳng định rất hoà hợp. "Chuyện này...Tôi ...." Diệp Tử nghĩ muốn từ chối. "Ở lại đi mà, ở lại đi..." Tần Tiểu Mặc mang đầy hi vọng nhìn cô làm Diệp Tử thật sự khó cự tuyệt, đành phải gật đầu, coi như đồng ý. "Thật tốt quá, em đi kêu vú Trương làm nhiều đồ ăn mới được..." Tần Tiểu Mặc hoan hô một tiếng, liền chạy vào phòng bếp. "Thật ngại quá, để cô chê cười rồi. Tính cách em gái tôi lúc nào cũng vậy..." Tiêu Nhuận ngượng ngùng nói. "Không có việc gì, em ấy....thực đáng yêu." Diệp Tử chỉ có thể nói như vậy. Đến khi Diệp Tử biết được Tần Tiểu Mặc là cảnh sát nhân dân, cô thực là bị chấn động kinh hoàng ....Thì ra nàng không chỉ đã tốt nghiệp rồi mà còn là cảnh sát a... "Em tốt nghiệp ngành cảnh sát, khi đó toàn bộ khoá của em chỉ có năm nữ thôi, hắc hắc..." Tần Tiểu Mặc ăn một hơi cơm, ngây ngô nói. "Năm nữ ? Chuyên ngành nghiệp vụ gì?" Diệp Tử hỏi. "Trinh sát hình sự". Tần Tiểu Mặc lại một lần nữa làm cho Diệp Tử chấn kinh. "Haizz...Nha đầu này thật là muốn giết chúng ta mà, lúc ấy mẹ con bé không đồng ý vì nguy hiểm, không nghĩ tới nó lại lén trộm sửa nguyện vọng, còn chọn chuyên ngành trinh sát, thiếu chút nữa làm ta tức giận đến thở không được." Tiêu gia gia thống khổ khoát tay. "Em nói coi... em học trinh sát hình sự kiểu gì mà lại hồ nháo như vậy." "Ai nói , em..." "Bây giờ không phải em vẫn còn đứng ở cục cảnh sát bảo vệ sao". Tiêu Nhuận chọt trúng tim đen. "..." Nhắc tới chuyện này Tần Tiểu Mặc liền yên lặng . Đám người ở cục cảnh sát kia cũng không biết làm ăn kiểu gì, dám đem một người tốt nghiệp cao tài như nàng xuống một phân cục xa lạ. Thật sự là có tài mà không được trọng dụng a... Diệp Tử thấy biểu tình kinh ngạc của Tần Tiểu Mặc, cô hé miệng cười cười. Mà nụ cười này lại vô tình câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Tần Tiểu Mặc mất rồi. "Chị Diệp..." "Huh?" "Chị cười lên thật là đẹp mắt." Tần Tiểu Mặc ngơ ngác nói. "Khụ... Cảm ơn." Diệp Tử hơi sửng sốt, lời này giống như đã có ai nói qua với cô. Rất quen thuộc...rất quen thuộc. "Tiểu Mặc, bị em quấy rầy, thiếu chút nữa chúng ta liền quên mất chánh sự rồi". Tiêu Nhuận gắp một ít thức ăn cho Tần Tiểu Mặc, muốn cho nàng ăn nhanh đi nhanh. "Hai người cứ nói, em ngồi trong này cũng được mà." Tần Tiểu Mặc giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy Diệp Tử không chịu rời đi. Tiêu Nhuận hít một hơi, hắn thật sự là không còn cách nào với đứa em gái này, mặc kệ nàng vậy. "Là như vầy, Diệp tổng. Lạc Mạn lần này tính sản xuất một loạt nhẫn kim cương, nên nghĩ muốn cùng Viễn Duy hợp tác. Cô xem thử thế nào, đây là bản kế hoạch." Tiêu Nhuận đưa bản kế hoạch cho Diệp Tử, cô tiếp nhận, mở ra bắt đầu đọc từ trang thứ nhất. "Ừm... bởi vì Viễn Duy có những nhà thiết kế rất đỉnh, chúng tôi chủ yếu là muốn đem thiết kế giao cho Viễn Duy." "Tốt, tôi đại khái hiểu được. Kế hoạch viết thật sự kỹ càng tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đã tốn nhiều tâm sức." Diệp Tử đóng lại bản kế hoạch, khen ngợi. - Note 3 lúc nào mình cũng đau đầu chuyện xưng hô, và đây là sau khi cân nhắc qua mấy tuần rồi, cũng đã nhìn qua tính cách quan hệ tổng thể của nhân vật. Cho nên, mình sẽ ko sửa đổi. Bạn nào thích xưng hô kiểu khác lúc đọc cứ tự thay thầm trong đầu nhé P.
cảnh sát nhân dân có người yêu rồi